Đọc full chương 3 cô vợ ấm áp của Hạ thiếu

Chương 1: Bệnh nhân nhỏ tuổi đặc biệt

Tần thành, bệnh viện Nhã Đức.

Đêm khuya, Tần Dĩ Duyệt nôn nả đi đến văn phòng của chính bản thân mình. Bị trước cửa công sở khiến cho hoảng loạn.

Hành lang bệnh viện vốn rất rộng lớn rãi, bây giờ lại có gần mười người đứng, tất cả đều là những người con trai cao lớn.

Ai nấy đều mặc bộ đồ tây màu đen từ bên trên xuống bên dưới, thêm cả kính râm. Mặt căng cứng, bộ dáng như lâm đại địch.

Trực ban hộ sĩ cùng bác sĩ nhìn thấy Tần Dĩ Duyệt đi đến. Ngay lập tức nhẹ dịu thở ra. Thiếu chút nữa khóc rồi, “Bác sĩ Tần, cô mau đến đó.”

Tần Dĩ Duyệt gật gật đầu đồng ý về phía bọn họ. Nhìn về những người phía hành lang, nói: “Các vị đây xin hãy đợi trong khoanh vùng chờ đợi phía bên ngoài, môi trường thiên nhiên quá ồn ào có khả năng sẽ bị đến các bước của chuyên viên y tế.”

Tần Dĩ Duyệt sau khi nói ngừng. Không nhìn bọn họ, đi vào văn phòng.

Vừa vào, liền nhìn thấy cả phòng bề bộn.

Chậu hoa, hồ sơ y tế, bút, giấy, ly. Đều rơi rớt lộn xộn.

phía trên mặt đất còn có nhiều vết bẩn của trà, cà phê.

Chỉ có cái sofa nhỏ còn tính là thật sạch sẽ.

bên trên cái sofa bé dại, một đứa bé bỏng đưa sống lưng về phía cô ngồi.

Tần Dĩ Duyệt không cần quan tâm đến cũng biết cả phòng này lộn xộn là do đâu.

Cô cảm nhận thấy có 1 trận giận dữ trong thâm tâm mình, rất muốn dạy bảo đứa nhỏ xíu nghịch ngợm này một chút.

Nhưng tưởng tượng đến bên ngoài ra người mang tây trang giầy da, cô lập tức thức thời mà điều chỉnh biểu tình gương mặt. Thanh âm hòa hoãn hỏi: “Xin chào, tên con là gì? Con cảm thấy không thoải mái và dễ chịu chỗ nào?”

Đứa bé nghe tiếng nói, động tác nhàn rỗi xoay đầu lại.

Tần Dĩ Duyệt thay chị lấy chồng bị gương mặt bé và sắc sảo làm chấn động một chút.

Một cảm giác thân mật và gần gũi từ lòng cô toát ra, đem sự khó tính của cô cọ rửa đến thật sạch sẽ.

Đứa nhỏ bé chỉ lẳng lặng mà nhìn cô, không nói gì.

Một đôi mắt black color và bóng bẩy, đôi mắt như hai viên thủy tinh nhỏ tuổi bằng quả nho, tỏa ra ánh sáng.

Tần Dĩ Duyệt không dấu vết mà bình chọn đứa bé nhỏ. Phát hiện đứa bé xíu thịt mum múp tay nhỏ tuổi nắm thành quyền, đặt ở bụng.

Tần Dĩ Duyệt nở thú vui ôn hòa nhất, “Bảo bối, bác sĩ không phải con giun trong bụng của con, chẳng thể nào nhìn con mà đoán ra ở đâu con không thảo mái. Nếu con không thích thủ thỉ, thì dùng ngón tay chỉ đến nơi không thoải mái và dễ chịu đó được không?”

Tần Dĩ Duyệt nói kết thúc, liền mỉm cười nhìn đứa bé bỏng.

Đứa bé xíu cùng cô đối diện.

Trong văn phòng một mảnh yên tĩnh.

Lúc Tần Dĩ Duyệt cho rằng cậu nhỏ bé này sẽ không đáp lại lời nói của cô, thì nhỏ xíu đã chậm rì rì vươn tay nhỏ đầy thịt, chỉ chỉ bụng mình.

Tần Dĩ Duyệt theo tay nhỏ dại sờ lên bụng cậu bé, cách quần áo nhẹ nhàng ấn hai cái, “Là bụng không thoải mái?”

Cậu bé xíu nhìn Tần Dĩ Duyệt, hậu tri hậu giác nhìn vào bàn tay đặt ở bụng mình, chậm rì rì đồng ý.

Tần Dĩ Duyệt vùng lên, khi cậu bé bỏng còn bần thần đã vươn đôi bàn tay bế lên, đi đến phòng khám ở trên giường làm kỹ càng tỉ mỉ check.

Cậu bé bị động tác này của cô khiến cho bồn chồn, ngơ ngác để cô ôm.

khuôn mặt tinh xảo, non mềm, không có nửa điểm biểu tình.

Ngoài cửa văn phòng, quản gia thăm dò nhìn xem tình hình, nhìn thấy tiểu thiếu gia ngoan ngoãn ở trong tâm địa ngực Tần Dĩ Duyệt, bỡ ngỡ không thôi.

Nhà họ tiểu thiếu gia chỉ gần gũi với thiếu gia, không thân mật và gần gũi với người khác.

trong mười năm yêu anh nhất cả ông đã âu yếm tiểu thiếu gia 5 năm, cũng không có thời cơ ôm tiểu thiếu gia.

**

một chiếc Maseratimới tinh dứt ở bãi đỗ xe trống không của bệnh viện, quản gia lập tức bước nhanh chóng đi lên, “Thiếu gia.”

sau đó 1 lúc, người đàn ông có gương mặt thanh nhã, ăn mặc quần áo bất phàm từ ghế sau bước ra.

Đường cong đẹp môi để lộ ra người chủ giờ phút này đang bất mãn.

Hạ Kiều Yến lạnh giọng hỏi: “Tiểu bảo đâu?”

“Tiểu thiếu gia ở chỗ bác sĩ Tần ngủ rồi.”

“Bác sĩ Tần?” Hạ kiều yến nghi vấn hỏi, dẫn đầu đi ở phía trước.

“Đó là 1 trong vị bác sĩ nữ trong bệnh viện. Lúc cô ấy ôm tiểu thiếu gia, tiểu thiếu gia cũng không từ chối.” Quản gia có chút kích động nói.

Hạ Kiều Yến boss hung dữ ông xã kết hôn đi mày hơi hơi nhăn lại, bước chân nhanh hơn.

Quản gia ở một bên dẫn đường, đem Hạ Kiều Yến đi đến văn phòng Tần Dĩ Duyệt.

lúc đến văn phòng Tần Dĩ Duyệt, Hạ Kiều Yến làm động tác dừng.

Quản gia không tiếng động mà tạm dừng bước chân.

Hạ Kiều Yến đi đến văn phòng cửa mở, thấy rõ cảnh tượng phía bên trong.

ánh mắt anh bỗng dưng chấm dứt lại.

Trong công sở một lớn một nhỏ tuổi, hai cái đầu phụ thuộc vào cùng nhau, đã ngủ rồi.

Tiểu Bảo y như búp bê vải đẹp tươi duy nhất là em ngoan ngoãn mà phụ thuộc lòng ngực Tần Dĩ Duyệt, gương mặt nhỏ tuổi đáng yêu và dễ thương không có gì lo ngại.

Hạ Kiều Yến lúc thấy rõ mặt Tần Dĩ Duyệt, trong góc nhìn chợt lóe lên sự kinh ngạc.

Tần Dĩ Duyệt luôn luôn ngủ rất nông, nhận biết được có người đang nhìn mình, lập tức tỉnh lại.

Khi cô nhìn thấy người đàn ông trước mắt cô, cô liền choáng váng.

Tần Dĩ Duyệt chớp đôi mắt vài cái, phát hiện Hạ Kiều Yến vẫn tồn tại ở đây.

Tần Dĩ Duyệt biết Hạ Kiều Yến, không phải vì cô chăm chú kinh tế and tài chính cùng tin tức.

Bệnh viện hộ sĩ cùng bác sĩ hằng ngày đem “Hạ Kiều Yến” ba chữ nói bên miệng, hận không thể kính anh ta trở thành thần.

Hạ Kiều Yến cô vợ ngọt ngào có chút bất lương ba chữ này ở một mức độ nào đó đại biểu cho Tần thành, tầng lớp tối đa về tài phú cùng địa vị, hơn thế nữa Hạ gia ở Tần thành ảnh hưởng không hề nhỏ, người Hạ gia dậm chân một cái, Tần thành đều phải đi run theo.

Tiểu Bảo Dường như là đã nhận được ra cảm xúc của Tần Dĩ Duyệt, từ từ tỉnh giấc, có chút mơ hồ mà nhìn chung quanh.

Lúc nhìn thấy Hạ Kiều Yến, bộ dáng ngây thơ vươn cánh tay béo bệu với anh.

Hạ Kiều Yến duỗi tay bao phủ lấy Tiểu Bảo, “Bụng đã ổn chưa?”

Tiểu Bảo không tiếng động gật đồng ý, đem đầu nhỏ dại tiến sát vào cổ Hạ Kiều Yến.

Bàn tay to của Hạ Kiều Yến vỗ nhẹ tiểu bảo vật.

góc nhìn như hắc thạch, tạm dừng ở trên mặt Tần Dĩ Duyệt.

Tần Dĩ Duyệt từ không trung lấy lại lòng tin, ho nhẹ một tiếng, dặn dò nói: “Hiện tại đã trễ rồi, nhân viên phòng thuốc cũng đã tan ca, nên không hề kê đơn ngay được. Anh đêm nay trở về quan sát tình hình bé xíu, ngày mai nếu vẫn không thoải mái, tôi sẽ lên đơn thuốc để bé bỏng không khó chịu.”

Hạ Kiều Yến nhàn nhạt mà gật đầu, xem như trả lời.

tiếp đến, cũng không quay đầu lại mà rời đi.

Tần Dĩ Duyệt lấy chồng bạc tỷ nhìn văn phòng trống, mắt trợn trắng.

Có tiền thì xuất sắc hơn người à?

Đang nói tới cái gì vậy chứ?

Tần Dĩ Duyệt nghĩ như vậy, đi tắt đèn văn phòng, rồi về nhà ngủ ngon.

**

Hôm sau.

Vào buổi chiều, Tần Dĩ Duyệt ngồi thao tác làm việc, Smartphone bàn reo lên.

Tần Dĩ Duyệt nhấc điện thoại cảm ứng.

“Xin chào, tôi là bác sĩ Tần của bệnh viện Nhã Đức.”

điện thoại cảm ứng thông minh kia đầu không trả lời.

Tần Dĩ Duyệt nhíu nhíu mày, cảm nhận thấy có chút không thể hiểu đc, muốn gác máy.

trước khi gác máy, nghe đc hai tiếng đánh rất nhỏ dại.

Tần Dĩ Duyệt không đặt điện thoại xuống, một đợt tiếp nhữa đem lại bên tai.

Lần này eo thon nhỏ cô nghe được điện thoại thông minh kia đầu có tiếng hít thở nhẹ, như là 1 trong những đứa trẻ.

Tần Dĩ Duyệt trong đầu chóng vánh vẽ ra bộ dáng của Tiểu Bảo, giọng nói không khỏi nhẹ hơn, “Con là bạn nhỏ tuổi đến khám bệnh tối qua sao?”

Trong điện thoại truyền đến một tiếng đánh nhẹ.

“Bụng vẫn không thoải mái?”

Lần này là hai lần đánh.

Tần Dĩ Duyệt khóe miệng hơi hơi gợi lên, nghĩ đến thân phụ Tiểu Bảo là ai, sự nữ tính gần như vỡ mộng.

“Không sao đâu. Thể chất con rất chất lượng cứ giữ nó như vậy, đừng đến bệnh viện vô số.”

Trong điện thoại lại truyền đến một tiếng đánh.

Đọc full link truyện cô vợ ấm áp của hạ thiếu

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *