Đọc truyện nguyên tôn chương 4: sức mạnh của nguyên văn

Nguyên Tôn

Chương 4: sức mạnh của nguyên văn

Diễn võ trường của Đại Chu Phủ.

Từng diễn võ đài đứng sừng sững ở đó, ít nhiều thiếu niên đều đứng ở bên trên hò hét giao thủ với nhau, quyền cước uy vũ sinh phong, cũng không thua kém phần khí thế, còn ở bên dưới diễn võ đài thì có không ít người đứng vây xem, nhiều lúc lại vang lên từng đợt hoan hô ủng hộ, trong số ấy có nhiều người con gái trẻ tuổi xinh đẹp đứng nhìn, khiến cho những thiếu niên trên diễn võ đài càng thêm nhiệt tình hơn thế nữa, dùng hết toàn bộ thủ đoạn của mình ra chỉ mong thể hiện giỏi một chút, lấy được chút tiếng tăm & tuyệt hảo với Hotgirl.

Ở bên trong Đại Chu Phủ này, nhân khí của diễn võ trường ví dụ không ít.

Lúc Từ Lâm lờ đờ bước lên bên trên một diễn võ đài thì tin tức hắn sẽ giao thủ với Chu Nguyên, đã trực tiếp lan ra khắp diễn võ trường, đây cũng chính là do hắn lặng lẽ thao túng lũ thủ hạ gây nên.

– Cái gì? Chu Nguyên điện hạ sẽ giao thủ với Từ Lâm?

– không thể nào! Chu Nguyên điện hạ hiện nay còn chưa mở đc đệ nhất mạch, còn Từ Lâm thì đã mở được hai mạch rồi!

– Tên Từ Lâm này thật chính xác là hiếp người quá đáng, nhất định là do hắn đã dùng âm mưu ti tiện nào đó để ép Chu Nguyên điện hạ rồi.

– ….

ngay trong lúc các học sinh nghe thấy tin tức này thì đều ồ lên ngạc nhiên không dám tin, một số học viên dân dã thì lại càng bênh vực Chu Nguyên nhiều hơn nữa, chính vì giao đấu thế này thật sự quá mức cần thiết bất công.

Phàm là những người đã khai mạch rồi thì mỗi lần đả thông đc một kinh mạch, tố chất thân thể, lực lượng, tốc độ, khả năng phản ứng của chính bản thân mình cũng trở nên được đề cao theo, có thể nói thẳng ra thì người đã khai mạch rồi rất có thể dễ ợt quật ngã mười người chưa khai mạch.

Từ Lâm đứng trên diễn võ đài, nghe thấy những thanh âm bàn tán kia, cũng chỉ cười nhạt cho qua, bỏ mặc người phía bên ngoài nói như thế nào, nhưng sau ngày hôm nay, chuyện Chu Nguyên bị hắn đánh một trận nhất định sẽ truyền ra khắp Đại Chu Phủ, nhất định sẽ chia thành đả kích đối với danh tiếng của Chu Nguyên, khiến hắn trở thành trò cười trong miệng mọi cá nhân.

ngay trong khi những quan tâm đến xấu xa tiếp tục có mặt trong đầu Từ Lâm thì đám đông vây kín diễn võ đài chỗ hắn đứng đột nhiên bóc tách ra, chỉ thấy có một thiếu niên gầy gò đang lờ đờ đi tới.

Dáng người của thiếu niên có vẻ hơi tí hon, vẻ mặt văn nhược, có một loại khí chất nho nhã, nhìn qua giống như một thư sinh yếu đuối.

Người này đúng là Chu Nguyên.

Trong đủ loại ánh mắt với vẻ mặt khác nhau của các người chung quanh, Chu Nguyên trực tiếp đi về phía diễn võ đài mà Từ Lâm đang đứng.

– Điện hạ.

Ở sau lưng hắn, Tô Ấu Vi lộ rõ vẻ lo lắng đi sát theo sau, ví dụ vẫn mong Chu Nguyên bỏ đi lưu ý đến giao thủ với Từ Lâm.

– bây giờ đã không còn phàm nhân tu tiên 2 lùi bước đc nữa rồi, bằng không ta sẽ biến thành vị điện hạ lâm trận rút lui mất.

Chu Nguyên quay sang mỉm cười với Tô Ấu Vi rồi nói.

Tô Ấu Vi dừng bước, cắn chặt đôi môi, cô biết rõ nếu như để Chu Nguyên phải gánh chịu thanh danh như thế thì sẽ bị rất cao so với nổi tiếng của hắn.

Tô Ấu Vi hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn về phía tên Từ Lâm đang đứng trên diễn võ đài kia, trong một thoáng, con ngươi của cô khẽ co lại, ẩn ẩn có chút sắc bén.

– Điện hạ, lần này là do lỗi của ta, đã đem đến bất tiện cho điện hạ ngươi, sau đây ta nhất định sẽ không còn sơ suất nữa, cũng sẽ không khi nào nương tay nữa.

Tô Ấu Vi khẽ nói.

Thật ra lần trước cô bại ở trong tay của Từ Lâm nhiều phần cũng là vì cô không xuống tay tàn nhẫn được, bằng không Từ Lâm nhất định sẽ không có thời cơ dùng tới nguyên binh, nhưng bài học lần này làm cho cô làm rõ, nếu như không đánh trúng điểm yếu kém của rắn thì sẽ bị rắn cắn Ngược lại.

Chu Nguyên giật mình mở to hai mắt nhìn về phía Tô Ấu Vi, nói:

– họ là anh em, giúp bạn bè xử lý chút phiền toái cũng là chuyện hài hòa mà.

Vừa nói xong lời thì hắn đã bước lên trên diễn võ đài.

Tô Ấu Vi nhìn theo bóng sống lưng của hắn, khẽ mỉm cười, có một cỗ ấm cúng chảy dọc trong thâm tâm, cô chợt hơi cụp mắt xuống, thầm hạ quyết tâm, chỉ việc tên Từ Lâm dám đả thương Chu Nguyên thì cô sẽ làm cho hắn biết rõ, cái gì gọi là sự việc ghi hận & phục thù của tiểu nữ tử.

– Ô kìa, điện hạ thế mà dám đến thật đấy à, ta còn cho rằng người đã lén chạy về vương cung rồi ấy chứ.

Từ Lâm phàm nhân tu tiên cười tủm tỉm nhìn Chu Nguyên đi tới, mở miệng châm chọc.

– Xem ra ngươi rất có tin tưởng vào bản thân nhỉ.

Chu Nguyên khẽ vuốt ống tay áo rồi nói.

– Không ngờ trong cả điện hạ người cũng trở nên khó tính vì hồng nhan thế này, chỉ là không thể lý trí 1 chút nào cả.

Từ Lâm nhún vai, rõ ràng hắn cho rằng Chu Nguyên làm thế này là vì muốn lấy lòng Tô Ấu Vi.

– bước đầu đi thôi.

Chu Nguyên không muốn nói nhảm với hắn làm những gì, hai chân hơi bóc tách ra như thân cổ thụ bám lấy mặt đất, tiếp đến ngoắc tay nói với Từ Lâm:

– Nhường cho ngươi tiến công trước đấy.

Hắn vừa nói hoàn thành thì tất cả mỗi người đang vây quanh diễn võ đài chờ xem đều giật mình, đưa mặt nhìn nhau, thật sự không hiểu biết rõ rốt cuộc Chu Nguyên đang nghĩ gì trong đầu, ví dụ bạn dạng thân hắn nằm ở phe yếu thế, ấy vậy mà vẫn không chút kiêng dè như thế.

– Nếu điện hạ đã muốn bị xấu mặt nhanh như vậy thì ta cũng chẳng khách khí nữa làm những gì.

Bị Chu Nguyên xem thường như thế cũng khiến cho chỏtong lòng Từ Lâm bùng lên cơn giận, hắn cười lạnh một tiếng, bàn chân giẫm mạnh xuống đất, còn thân Hình ảnh của hắn thì lao đi vun vút như một mũi tên vừa bắn ra khỏi cung, nắm ngón tay siết chặt thành quyền, đánh thẳng về phía Chu Nguyên.

Một quyền này của hắn đưa đi khí lưu và lực lượng mười phần, cho mặc dù cho là tảng đá cũng sẽ bị hắn đánh cho nứt vỡ.

Nhìn vào quyền đầu đang đánh tới, Chu Nguyên cũng không vội tránh né, mà hai tay co lên để ở trước người, phân thành tư thế phòng ngự.

Bất quá hắn làm tư thế như thế lại khiến mỗi người vây xem bên dưới lộ ra vẻ mặt không đành lòng, lấy tố chất thân thể của kẻ đã đả thông hai mạch như Từ Lâm thì e là 1 trong những quyền này có thêt trực tiếp đánh gãy xương của Chu Nguyên.

ngay khi mọi cá nhân đều lo sợ chờ xem thì Từ Lâm hệt như mãnh hổ xuống núi, một quyền cực mạnh đánh thẳng lên hai tay của Chu Nguyên không chút lưu tình.

Đông!

Một tiếng vang trầm thấp vang lên, kế tiếp không ngoài những gì mọi cá nhân đã đoán, hai chân của Chu Nguyên bị kéo lê trên mặt đất các mấy mét mới gian khổ ổn định thân thể lại đc.

A!

Một tiếng hét thảm vang lên.

Bất quá người chủ của tiếng hét thảm này lại chính là tên Từ Lâm lúc nãy hãy còn hùng hổ đánh tới chứ không hẳn là Chu Nguyên.

toàn bộ mỗi cá nhân đều trợn mắt há mồm nhìn một màn bất thần vừa xảy ra này, Từ Lâm bao bọc lấy bàn tay, không hoàn thành kêu la thảm thiết, toàn bộ bàn tay đều đỏ bừng, y như nện trúng cương thiết.

– Ngươi! Ngươi giấu thứ gì trong tay áo?! Chính xác là hèn hạ!

Từ Lâm đau đến mức sắp phát khóc tới nơi, nhìn về phía Chu Nguyên gầm lên.

ánh nhìn của mọi cá nhân vây xem xung quanh cũng đồng loạt chuyển về phía Chu Nguyên với vẻ kinh ngạc, chẳng lẽ điện hạ lại dùng âm mưu à?

trong vô số ánh mắt dò xét nghi hoặc, Chu Nguyên chậm trễ phẩy tay áo mấy lần, tiếp nối mọi cá nhân liền nhìn thấy trên hai cánh tay của hắng chính xác là có 1 đạo nguyên văn phát sáng lập lòe rất chi là tinh vi, quang vân kia phát ra hắc quang nhàn nhạt, lan tỏa ra bao quanh, ở đầu cuối che phủ toàn bộ cánh tay của Chu Nguyên, thoạt nhìn y hệt như làn da của hắn biến thành hắc thiết, vô cùng cứng nhắc.

– đây là….

những học viên đều giật mình bỡ ngỡ nhìn về phía đạo nguyên văn tinh vi kia, cuối cùng có người thảng thốt kêu to:

– Đó đó là thiết phu văn mà giảng sư đã dạy lúc trước!

mọi người vỡ lẽ, hoá ra là nguyên văn!

lúc này trái tim căng thẳng cực độ của Tô Ấu Vi mới thoáng bình tĩnh lại, cô thở phào một hơi nhẹ nhõm như trút đc gánh nặng, khẽ nói:

– Hoá ra điện hạ đã khắc họa nguyên văn lên trên người.

– Ngươi, ngươi cư nhiên khắc họa nguyên văn lên bên trên người?!

Từ Lâm cũng đã hồi phục lòng tin, hắn nhìn thoáng qua nguyên văn màu đen trên tay của Chu Nguyên, hỏi lại với vẻ không dám tin.

Tuy rằng lúc trước khi ở bên trong giáo đường hắn cũng đã nhìn thấy Chu Nguyên khắc họa ra đc thiết phu văn, nhưng đó chỉ là vẽ ra bên trên ngọc phiên bản mà thôi, nếu còn muốn khắc họa ra đc bên trên thân thể thì còn phải ghi nhận rõ ràng huyệt vị thậm chí là chỗ đứng của kinh lạc trong thân thể con người, như thế mới có thể tránh cho nguyên văn tác động tới thân thể, nên việc khắc họa nguyên văn bên trên khung hình khó hơn vẽ ra trên ngọc phiên bản nhiều lắm.

tuy vậy, ngay trong khi họ còn chưa thể khắc họa ra được nguyên văn bên trên ngọc phiên bản cho ra hồn thì Chu Nguyên đã rất có thể kéo ra ứng dụng được như thế…. Chênh lệch thế này quả thật tương đối cao.

– Ngươi thật sự cho rằng ta không khai mạch được thì chính là một kẻ tay trói gà không chặt à?

Chu Nguyên cười nói.

Sắc mặt của Từ Lâm tái mét, có cảm hứng giận dữ vì bị trêu chọc, lúc này cũng sẵng giọng nói:

– Ngươi cho rằng dựa vào một đạo thiết phu văn là đủ để thắng đc ta sao?

– bây giờ ta sẽ cho ngươi biết rõ sự cách trở giữa những kẻ đã khai mạch and các kẻ chưa khai!

– Khai mạch!

Nương theo tiếng hét to của Từ Lâm, chỉ thấy quanh người hắn đột nhiên xuất hiện rất nhiều lưu quang cực nhỏ tuổi, cát bụi bên dưới chân cũng bị cuốn phăng ra xa, nguyên khí trong thiên địa theo hô hấp của hắn dồn dập ùa vào trong khung người.

Vù vù.

Y bào bên trên người hắn cũng trở thành thổi bay phần phật.

Ở bên phía ngoài đấu la đại lục làn da của hắn ẩn ẩn có quang mang lóe lên, mọi người đều rất có thể cảm xúc đc khí thế của Từ Lâm giờ đây đã tăng vọt lên.

đa phần học viên đều biến sắc, trong cơ thể của Từ Lâm giờ đây đã có nguyên khí lưu chuyển, mà nguyên khí lưu chuyển phía bên trong kinh mạch cụ thể sẽ làm lực lượng, tốc độ của Từ Lâm cũng tăng vọt theo.

trong ánh mắt ngưng trọng của rất nhiều học viên, Chu Nguyên cũng nhìn chằm chằm vào Từ Lâm, lẩm bẩm:

– Đã mở được hai mạch rồi sao…

– Lúc trước làm cho ngươi tấn công trước rồi, vậy thì lần này nên đến lượt ta.

Hắn vừa nói hoàn thành thì nhoáng một cái, bàn chân của Chu Nguyên giẫm mạnh xuống, thân thể trực tiếp vọt tới chỗ Từ Lâm.

– và đúng là ngông cuồng, vận tốc, lực lượng & tố chất thân thể của ngươi hiện thời không bằng một trong những phần mười của ta mà còn dám tấn công?

Từ Lâm nhìn thấy Chu Nguyên lao tới thì lập tức cười lạnh nói.

– Thật vậy sao?

Khóe miệng của Chu Nguyên nhếch lên.

sau đó 1 khắc, ở nơi lộ ra bên trên chân hắn có quang mang khá nhạt có mặt, ẩn ẩn rất có thể nhìn thấy từng đạo quang văn dần lan rộng ra.

Thân thể của Chu Nguyên bây giờ Trong khi trở nên nhẹ bẫng đi, vận tốc tăng vọt, lao tới nhanh như 1 chú báo săn.

– Đây là… đây chính là khinh thân văn!

12 nữ thần người tinh ánh mắt thấy quang văn lộ ra ở bên trên chân của Chu Nguyên, lập tức la lên.

trong những lúc họ giật mình kinh hô thì Chu Nguyên đã áp sát đến chỗ Từ Lâm, bả vai của hắn đột nhiên run mạnh một chiếc, ẩn ẩn có quang mang lóe lên dưới lớp y sam, tuy rằng không nhìn rõ ràng lắm, nhưng toàn bộ mỗi cá nhân đều hoàn toàn có thể cảm giác đc cụ thể nắm đấm cho Chu Nguyên đánh ra lúc này tràn ngập một loại cảm giác khỏe khoắn khôn cùng.

– Man ngưu văn!

Lại thêm 1 tiếng hét to.

Thiết phu văn, khinh thăn văn, man ngưu văn!

bây giờ, trong cả Tô Ấu Vi cũng nhịn không đc mà giơ tay che miệng lại, trên khuôn mặt xinh đẹp chỉ toàn vẻ không có gan tin, chính vì trong vài giây ngắn ngủi này, Chu Nguyên đã liên tục thôi động đến ba đạo nguyên văn.

nói theo cách khác, ba đạo nguyên văn mà giảng sư đã dạy kia Chu Nguyên đều đã dùng đc thuần thục, lại còn rất có thể phần mềm lên trên thân thể của bản thân.

Bùm!

bên dưới ánh nhìn chú ý của không ít người, Chu Nguyên tiếp tục thôi động ba đạo nguyên văn, nắm đấm ẩn chứa lực lượng mạnh bạo đã nện thật mạnh lên người của Từ Lâm trong ánh mắt kinh hãi của hắn.

Binh!

Nhờ có ba đạo nguyên tinh thần biến văn kia phụ trợ, cho nên Chu Nguyên lúc này, mặc kệ là tốc độ, lực lượng hay tố chất thân thể đều không thua kém gì Từ Lâm, cho nên, khi một quyền này vừa mới nện xuống hoàn thành thì Từ Lâm xúc cảm như có một cổ lực lượng đẩy đà đổ ập xuống, ngay sau đó, thân thể của hắn đã bay thẳng ra ngoài, rơi mạnh xuống mặt đất phía bên trên diễn võ đài.

bao quanh diễn võ đài lúc trước vốn còn đang ồn ào không ngớt bây giờ đều trở nên lặng ngắt như tờ, rất nhiều thiếu nam người con gái đều dùng ánh mắt không dám tin nhìn chằm chằm vào Chu Nguyên đang ở bên trên diễn võ đài.

không một ai ngờ nổi, lần giao thủ này sẽ có công dụng như thế.

trên diễn võ đài, Chu Nguyên lờ đờ tịch thu nắm đấm, quang văn trên cánh tay lúc này y hệt như đã hao hết lực lượng, nhanh chóng biến mất tăm.

Hắn xoa xoa cổ tay, tiếp nối nhảy xuống diễn võ đài, vươn tay móc một khối ngọc bài phong lưu thánh vương ra từ trong ngực áo của Từ Lâm, đó đó là thứ đại biểu cho vị trí trong kỳ thi đang tới.

– ngay cả một người chưa được khai mạch mà còn đánh không lại, ngươi đừng đi tham gia kỳ thi làm những gì cho mất mặt.

Chu Nguyên nhìn về phía Từ Lâm vẫn luôn trừng mẳt nhìn hắn, cười nói.

Từ Lâm nghe thấy thế thì cảm hứng đc những góc nhìn cười nhạo đến từ bao quanh, trong tâm địa của hắn lập tức quýnh quáng, rốt cuộc không nhịn được mà phun ra một búng máu tươi, tiếp sau hai mắt tối sầm, trực tiếp hôn mê bất tỉnh nhân sự.

Hắn biết rõ, e là xuất phát điểm từ ngày mai, hắn sẽ biến thành trò cười trong miệng của các học sinh ở Đại Chu Phủ…

Đọc truyện Nguyên tôn

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *