chia sẻ truyện ngôn tình “Người chị em trinh trắng”
Tác giả: Poulp
Thể loại: truyện ngôn tình, city
Trích đoạn truyện mẹ trinh trắng
Đứa quý ông bé dại new lên 3 tuổi của mình từ phía bên ngoài chạy thẳng vào trong phòng bếp ôm chặt chân chúng tôi. Thằng nhỏ dại ngước dòng mặt nhỏ đẫm nước mắt lên quan sát tôi, tiếng nói ngọng nghịu: “Mẹ! Bo bị ngã”.
chúng tôi nôn nả tắt bếp ga, đặt đôi đũa sang 1 bên, ngồi xổm xuống ôm siết lấy thằng nhỏ, xót xa hỏi: “Làm sao nhỏ bị ngã? Có phải lại đuổi theo anh win soccer không?”. Thằng ốm phụng phịu, chúng ra sức lắc đầu: “Không phải Bo chạy theo anh thắng đâu, người mẹ cảm thấy không được mắng Bo.”
Mời bạn tham khảo list truyện sắc hiệp
“Ừ, bà bầu không mắng Bo” chúng tôi vỗ mấy loại vào mông chúng. “Thế có tác dụng sao nhỏ ngã?”
“Anh chiến hạ soccer vào gia đình bạn con, bé bửa.”
Thằng bé xíu dùng bàn tay nhỏ dại quẹt ngang nước mắt trên chiếc má hồng hồng, tỏ vẻ rấm rứt lắm. Điệu cỗ đó có tác dụng tôi suýt bật cười nhưng lại vẫn nỗ lực nghiêm giọng: “Con không đuổi theo anh Thằng thì làm sao anh win bóng đá vào thành viên bé được?”
Nghe chúng tôi nói vậy thì nó khóc òa lên. Chúng tôi phủi hết đất mèo bám dính trên ăn mặc quần áo thằng bé xíu rồi ấp ôm chúng vào bồn tắm. “Ngoan! Bo là nam giới, không đủ khóc nhè. Lần sau Hơn nữa chạy theo các anh bự đi soccer là bà bầu phạt nghe chưa?”
Thằng ốm nấc lên một loại, gật đồng ý. Chúng rất sợ bị tôi bắt gặp ra đi đùa bóng đá mang mấy thằng nhỏ xíu cao hơn trong làng. Quý ông chúng tôi cực kỳ kỳ lạ, chúng không chịu đựng đùa mang mấy đứa cộng tuổi nhưng cực thích chơi sở hữu mấy đứa lớn hơn, cũng có thể do từ lúc nó còn nhỏ xíu thì mấy đứa trẻ trong làng đang hay lôi tha chúng đi cộng đề xuất thành quen.
Xem thêm truyện bách hợp
nam nhi chúng tôi tên thật là Thành Đạt, nó là đứa trẻ vô cùng dễ thương, thân hình nhỏ tròn xinh, đôi mắt lớn Black láy lanh lợi, hai dòng má béo bệu trắng hồng, lại được cái công dụng hay cười cợt, khóc chút là quên ngay.
mặc dù ai ai cũng bảo nam nhi tôi chưa có nét giống bên tôi mấy nhưng lại chúng tôi chẳng thân thương, tôi chỉ cười tự hào, thơm lên mẫu má búng ra sữa của chính bản thân nó and bảo: “Dù sao nó vẫn là nam nhi chúng tôi.” Mãi mãi là đàn ông bên tôi.
bên tôi chính là một bà bầu riêng biệt, nhưng mà chúng tôi chẳng biết cảm giác mặc cảm hay tủi thân. Ngày bên tôi ủ ấp Bo trở về ngôi nhà chạm chán cha mẹ and nói nó là Đấng mày râu chúng tôi, ba má bên tôi gian khổ khóc lóc, mà thậm chí là ao ước đuổi hai người mẹ con tôi bật dậy khỏi ngôi nhà bởi bựa hổ sở hữu làng xóm, bọn họ hàng. Bên tôi cắn răng chịu tất cả các lời trách móc, phần đa góc nhìn khinh bỉ khinh thường, phần nhiều lời dị nghị của hàng xóm bao bọc. Bên tôi không trách bất cứ ai, chúng ta có quyền Bởi vậy, chưa ông xã mà lại bao gồm con, là lỗi tại tôi, tôi bất hiếu.
bố mẹ bên tôi cũng cụm lần gặng hỏi về cha đứa bé nhỏ nhưng tôi thà bị mắng thậm tệ chứ quyết chưa hé răng nửa lời. Lúc đó, nghị lực chỉ một giúp bên tôi vượt qua bao gồm cả đó chính là đứa cánh mày râu bé dại, dù có chuyện gì đi nữa chúng tôi cũng cần phải nuôi con trai tôi. And sau cùng bên tôi sẽ chiến hạ, ba má bên tôi đành đầu hàng trước sự gan lỳ của tớ. Chị em tôi bảo: “Con ngu thì mẫu mang” phải bà mẹ sẽ bao dong mang lại chúng tôi, dang tay chào đón đứa cháu ngoại chưa ước ao. Thành viên gia đình bên tôi cũng ko phải dư giả gì, bố chúng tôi công tác trong công xưởng lương cảm thấy không được bao nhiêu, người mẹ bên tôi ở ngôi nhà làm cho nông, chỉ đủ tiền nuôi hai chị em bên tôi ăn học. Cũng may là còn 1 chỗ đất tiên sư cha giữ lại yêu cầu ba má bên tôi chấp nhận đến hai người mẹ nhỏ chúng tôi ra ở đó, tự kiếm sống nuôi nhau. Bên tôi cũng từng hoàn thanh chương trình Cao Đẳng Y Tế đề xuất thuận tiện xin vào làm trong khám đa khoa huyện, lương đủ nuôi sống hai bà mẹ con.
Chớp mắt một mẫu sẽ 3 năm, thời gian cực nhọc nhất cũng từng qua, chúng ta hàng làng xóm cũng đã chuộng mẹ con tôi. Người nào cũng ngưỡng mộ Bo, khen chúng vừa xinh vừa ngoan. Rất nhiều người bé bảo chúng tôi trông chưa giống cô bé đã có nhỏ, đang còn y cũng như thời chị em, chẳng biến hóa gì. Cũng có một số người mai mối mang đến bên tôi, bao gồm cả bà mẹ tôi, bà hy vọng chúng tôi lấy ông xã để bao gồm chỗ tựa sau này, giảm bận rộn khi cho con bú 1 mình nhưng lại tôi cứ lẩn tránh. Có tác dụng sao chúng tôi biết được rất nhiều người quý ông ấy gồm thật sự có lợi sở hữu đàn ông chúng tôi chưa, bên tôi không hy vọng vì chưng chúng tôi mà thằng nhỏ tuổi yêu cầu sống theo sắc mặt gia đình bạn khác. Dù sao thì đời sống của bà bầu bé chúng tôi cũng tương đối có lợi, không thiếu thốn gì, thành thử không nhất mực bắt buộc dựa dẫm vào 1 thành viên gia đình con trai xa lạ nào ấy.
Đọc thêm Truyện ngôn tình ngược H
Vật lộn mang Bo trong buồng tắm ra, mọi người tôi cũng ướt sũng. Thằng nhỏ tuổi mỉm cười nắc nẻ chạy vòng vòng quanh nhà chơi đùa để tôi yêu cầu chạy theo sau bắt nó mặc ăn mặc quần áo.
“Bo! Đứng lại mặc quần áo sẽ. Bựa hổ quá đi thôi.” bên tôi túm lấy chúng kéo lại có tác dụng chúng cười cợt giòn tan.
Thằng win, con căn nhà anh Huy lân cận chạy vào sân nhà chúng tôi gọi to: “Cô Vân ơi! Thằng Bo bị trượt ngã có bị sao không cô? Tại nó cứ đứng gần nơi đàn con cháu phải mới bị trượt ngã.”
tôi cười cợt, chắc hẳn thằng bé xíu sợ tôi trách yêu cầu new sang giải trình tình hình. Win bắt đầu học lớp 4, con nít đậm chất ngầu làm chuyện thường, chúng tôi chưa cần thiết truyện ấy. Vừa mặc áo mang đến Bo, bên tôi vừa nói vọng ra: “Em Bo không vấn đề gì. Lần sau nó còn chạy theo thì win về mách cô nhé!”
đại trượng phu bên tôi thấy win sang thì hớn hở Gọi to: “Anh Thắng!” nó định chạy ra xung quanh nhưng lại chúng tôi vẫn nhanh tay kéo ngay lại, cau mày nghiêm khắc: “Đến bữa ăn cơm trắng rồi, nhỏ biết chưa?”
win chào tôi 1 tiếng rồi chạy về nhà, còn thằng nhóc của tôi thì chạy lon ton vào trong bàn, nhón chân trèo lên ghế, xếp chân ngồi nghiêm chỉnh, mặt ỉu xìu. Tôi chỉ tủm tỉm cười cợt rồi đi vào nơi nấu ăn dọn cơm. Chẳng hề đại trượng phu bên tôi đói hay nó ưng ý ăn cơm trắng gì đâu, chúng cũng đậm chất ngầu và cá tính, chứng lười ăn cũng như bao đứa trẻ khác, tuy nhiên sau do dự bao lăm lần dọa dẫm, có đôi khi là cả đánh đòn nó mới chịu đựng ngồi im mang đến bên tôi đút hết dĩa cơm đầy.
Vừa nạp năng lượng thằng nhỏ xíu vừa ngửa bên lên hỏi tôi: “Mai chị em bao gồm phải đi làm không?”
“Có, mai nhỏ lại sang ông bà ngoại nghịch. Về tối người mẹ lại đón nhỏ về ngôi nhà thành viên. Con bắt buộc nghe lời ông bà, nhớ chưa?”
Thằng gầy nhai miếng cơm rồi đồng ý, hai mắt sáng rỡ. Nói ra cũng thật buồn cười, con trai chúng tôi mê say tôi đi có tác dụng buổi ngày để còn sang căn nhà ông bà ngoại quậy phá bởi ông bà ngoại chiều chúng hơn bên tôi. Nhưng hầu hết ngày bên tôi bắt buộc trực đêm ở bệnh viện thì thật dành hết thời gian mang lại mẹ bên tôi. Chưa gồm hơi mẹ, Bo không dễ dỗ ngủ. Người mẹ tôi phải kể chuyện rồi hát ru đắn đo bao lăm lần nó bắt đầu Chịu đựng ngủ. Có đôi khi con cháu không ngủ, bà đang ngủ bỏ quên, thằng nhỏ nhắn sợ, khóc Khủng, bà lại tỉnh dậy dỗ cháu ngủ cả đêm. Mẹ chúng tôi chưa bao giờ làu bàu tiếng nào dù đến trước đây bà nói phủ nhận đứa con cháu này tuy nhiên chúng tôi biết thật lòng người mẹ hết sức thương cảm Bo.
Sáng hôm sau, bên tôi lại chuyển Bo sang nhà ông bà ngoại như hồ hết lần. Thằng nhỏ đeo sau lưng một mẫu túi balo bé dại màu xanh da trời. Nó cố kỉnh chặt tay tôi, bật tung cải thiện bên trên đường phố làng cong vắt, cảnh đường phố đã trở nên rất là quen thuộc sở hữu cả hai bà mẹ con.
Làng bên tôi đang còn giữ được cụm nét xưa cũ, thuần túy có hầu như rặng tre rợp bóng mặt con đường, đều cây cổ thụ lâu năm nhưng bao ngời không còn nhớ nổi có từ bao giờ. Đều căn nhà ngói đỏ lâu đời xen giữa phần đông hộ gia đình new xây xan xát, đường phố tất cả đôi khu vực gập ghềnh cơ mà chẳng mấy khi làm cho chàng tôi té. Mình trong làng sống cùng nhau bằng chữ “tình”, chúng ta chưa ấm no nhưng chẳng lúc nào trong đôi mắt và bên trên đôi môi tắt đi nụ cười rạng rỡ mà tôi tin CS vật chất thiết yếu cài được.
“Mẹ, căn nhà ông bà ngoại đã ở bên trước.”
Mời bạn đọc thêm truyện Đam mỹ mới hoàn
Đấng mày râu cướp giật cánh tay tôi, giơ bàn tay bé nhỏ lên chỉ về bên căn hộ 2 tầng màu vàng nhạt, sân gạch đỏ and giàn su su trước cổng. Tôi còn chưa kịp phản ứng thì Bo đã bật dậy khỏi bàn tay bên tôi, chạy như bay vào cổng. Em trai chúng tôi năm nay học lớp 12, sẽ dắt xe đạp ra cổng chuẩn bị đi học thì Bo chạy tới ấp ủ chặt lấy chân. Thấy cháu trai, Tuyên gạt chân trống xe, bế thằng nhỏ dại lên, thơm vào hai má thằng bé: “Hôm nay Bo sang chơi với cậu hả?”
Bo ấp ôm chặt cổ Tuyên nhõng nhẽo: “Cậu mang lại Bo đi học mang cậu đi.”
Tuyên lại thơm vào má Bo thêm mẫu nữa: “Bo ở nhà sở hữu ông bà ngoại ngoan, cậu về sẽ tải bim bim mang lại Bo.”
Thằng bé đồng ý, mỉm cười toe toét rồi chu mẫu môi đỏ hồng lên thơm vào má cậu nó để nịnh nọt. Nhiều khi bên tôi cũng do dự chúng giống ai nhưng mà gồm cái miệng hết sức khéo, chắc là giống…
Thấy Bo cứ bọc lấy Tuyên chưa rời, sợ em muộn học, chúng tôi buộc phải nhắc Bo: “Bo vào nhà nghịch mang lại cậu còn đi học.” Thằng bé nhỏ quay loại bên nhỏ tuổi thai bĩnh lại quan sát biểu tình bên trên khuân mặt bên tôi ra sao, rồi mới Chịu tụt xuống khỏi gia đình bạn Tuyên, cùn cụt chạy vào căn nhà, miệng Điện thoại tư vấn ông bà ngoại thật mập.
bên tôi chuyển tay lên xoa đầu Tuyên, em tôi bự thật, đã cao hơn chúng tôi 1 loại đầu, nom cực kỳ chững chạc.
“Đi học đi chưa muộn.” chúng tôi nhắc.
“Vâng, sẽ còn sớm mà chị. Buổi tối nay chị tất cả để thằng Bo lại bên đây không?”
“Không. Từ bây giờ chị không hề trực, tối mai cơ.”
Tuyên chắc là thất vọng khi bên tôi nói núm, rồi chúng chú ý chúng tôi kỳ quặc, hỏi: “Xe máy của chị ý đâu dẫu vậy dắt thằng con cháu yêu của em đi bộ cụ này?”
bên tôi bật cười: “À, xe chị hỏng, để ở ngôi nhà chú Liêm từ bữa qua, chắc hẳn chữa dứt rồi. Lát qua lấy rồi đi có tác dụng luôn.”
“Vậy lên em chở 1 đoạn.” Tuyên yêu cầu.
“Ừ, cũng được.”
tôi chạy ù vào nhà kính chào bác mẹ một tiếng, thằng bé nhỏ nhắn của tớ thì không thèm đoái hoài gì cho bà mẹ của nó vì nó vẫn mải ăn uống trứng vịt lộn vì chưng bà ngoại đang luộc từ sớm.
Quê tôi độ này sẽ vào mùa lúa chín, chắc hẳn chỉ một tháng nữa là các nhà lại bận bịu mang công việc gặt hái. Cánh đồng lúa cũng đang ngả xoàn không bến bờ, gió thổi mát lộng, đem theo cả mùi hương cây cỏ biểu tượng, mùi hương của lúa dìu dịu vừa vặn sản xuất 1 bức tranh đồng quê sinh động. Gió thổi khỏe mạnh có tác dụng thằng Tuyên nên gồng người trong gia đình lên đạp, còn bên tôi bám dính chắc lấy thắt lưng nó, thà biển ăn uống hương vì chưng đồng quê dịu ngọt, trong lành.
lúc trước đi học trên city, giữa đô thị xô nhân tình, tấp nập xe cộ qua lại, bên tôi chỉ nhớ loại hương do đồng nội của quê thành viên. Cứ đến ngày mùa là tôi lại về giúp bạn một vài buổi, dù mệt tuy thế vẫn có cái vui của chính bản thân nó. Chúng tôi chán ghét cuộc sống địa điểm đô thị, thành viên bạn băng qua nhau có nét bên thờ ơ dù mang đến bọn họ sống cùng một dãy phố, chúng tôi không phù hợp vời cuộc đời như ráng.
Hồi gầy, bên tôi mang đứa đồng bọn nhất – mẫu Trinh, toàn nằm nhiều năm trên đống rơm khô cạnh nơi bắt đầu cây nhãn trước cổng căn nhà chúng tôi để ngủ đến mát. Ngày đấy công bình bom tấn, chỉ suốt cả ngày cười cợt tít mắt mang số đông mong ước ngây thơ & phi thực tế. Hai đứa toàn bị các bạn trêu là hai bé tồ đề nghị chơi thân với nhau. Toàn kháng cằm ngồi nghe cụm bà bầu, nhiều chị truyện trò chồng con, nói lấy chồng rồi khổ lắm, thay là hai đứa thế tay nhau thề sống thề bị tiêu diệt dưới cội cây nhãn là đang không lấy chồng, mong đang never nên Khủng lên.
tuy vậy rồi đứa trẻ nào cũng cần phải béo lên, phần đa cầu mơ ngớ ngẩn nghếch thời bé tí cũng dần vỡ vụn theo thời gian khi ta nên đối diện có cuộc sống thực tế khắc nghiệt, để rồi nhận thấy đời sống không có lẽ trong gần như cơn mơ thần tiên. Và khi đã nhận trọn vẹn mặt trái của đời sống rồi, ta mới biết chưa ở chỗ nào an yên bởi thiết yếu quê hương gia đình bạn, khu vực nuôi ta mập lên, chỗ gồm vòng tay đầm ấm của ba má luôn sẵn sàng chuẩn bị chào mừng dù ta tất cả phạm buộc phải phần đông sai lầm phệ nạm nào đi nữa.
chúng tôi lẩm nhẩm hái bài “Quê hương” của Đỗ Trung Quân nhưng sẽ lâu rồi không đủ nghe, tình cờ thấy yêu quê mọi người đến lạ.
“Quê hương là chùm khế ngọt
mang đến con trèo hái hằng ngày
Quê hương là đường đi học
bé về rợp bướm rubi cất cánh
Quê hương là nhỏ diều biếc
Tuổi thơ bé thả trên đồng
Quê hương là nhỏ đò nhỏ dại
Êm đềm khua nước ven sông…”
“Chị! Chị đã hát đấy à? Hát bự lên em nghe sở hữu.” Tuyên quay lại ngó bên tôi 1 dòng, chúng sẽ cười bà chị của chính bản thân nó.
“Thôi đi, tại bỗng dưng nhớ lại mấy chuyện hồi còn nhỏ dại. Năm nay quê người nhà được mùa quá nhỉ! Nhà nào lúa cũng trĩu hạt.” tôi đổi chủ đề để khỏi bị chúng trêu.
“Trời! Em thấy năm nào cũng như năm nào, chẳng chú ý.” Nói rồi, chúng vòng tay lái rẽ khởi hành lớn, cánh đồng lúa bát ngát đang ở lại đằng sau lưng. Chúng tôi chỉ tay về bên căn phòng gồm biển hiệu màu đỏ mập mạp “sửa chữa trị xe đạp, xe máy” & bảo Tuyên dừng lại. Nó phanh kít 1 cái, làm cho bên tôi dúi đầu vào lưng nó, bên tôi đánh lên lưng Tuyên, miệng lẩm bẩm mắng vài câu. Chúng chỉ cười cười rồi đạp xe đi luôn. Em trai tôi từ nhỏ dại vẫn mê say trêu chọc bà chị này, siêu đậm chất ngầu nhưng mà chẳng bao giờ tôi giận được nó cả.
Vào xưởng chữa xe của chú Liêm lấy xe, chúng tôi đi có tác dụng ngay, cũng chẳng còn sớm sủa gì nữa. Chúng tôi làm cho ở khoa sản, ngày nào cũng nghe tiếng trẻ mỏ khóc, tiếng cô bé kêu gào của phòng sinh, có lúc bận mang lại chưa ngẩng mặt lên được chứ đừng nói là có thời gian nghĩ mang lại chuyện gì khác.
tôi đi một vòng qua cụm ngăn ngừa bệnh xem bao gồm ai buộc phải gì không, vừa ngồi xuống bàn nghỉ ngơi uống ly nước thì chị Hoài bưng khay thuốc đặt lên trên bàn rồi huých vai tôi: “Nhìn kìa! New có tí tuổi đầu đã từng đi phá bầu. Trẻ con ngay hiện tại càng ngày hư.” tôi ngẩng đầu chú ý theo hướng chị Hoài. 1 Nàng chặng 15, 16 tuổi bên mũi phờ phạc, trắng bệch sẽ đứng căn cứ vào bờ tường. Phần lớn trường hợp ráng này chẳng còn là hiếm mà lại con người ta vẫn chú ý bằng ánh nhìn ái ngại. Bên tôi trù trừ nên trách gần như bạn gái trẻ băn khoăn bảo vệ người trong gia đình kia hay trách rất nhiều kẻ bất lương trung ương vứt bỏ họ, chỉ thương cho những sinh linh chứ chưa thành hình trong bụng bà bầu đã bị con người ta nhẫn trung ương gạt đi. Làm việc ở bệnh viện mới thấy các cảnh tượng thương chổ chính giữa, không những đầy đủ đứa trẻ không sinh ra đã trở nên phá bỏ nhưng cả các đứa trẻ vừa sinh ra đã trở nên chị em chúng quăng quật rơi. Phần nhiều người mẹ thì luôn gồm duyên do quang minh chính đại của riêng chúng ta, nhưng bên tôi tin đầy đủ đứa bé bé xíu của họ dù còn ở dương thế hay trên thiên con đường đa số vẫn tha thứ mang lại bà mẹ bọn chúng.
bên tôi thở dài: “Bọn trẻ ngay hiện tại bị tác động ảnh hưởng bằng lối sống mới, người lại lần chần giải pháp giáo dục mang lại có lợi, chần chừ tự chịu trách nhiệm câu hỏi người nhà làm.”
“Nếu chị bao gồm nàng bởi thế, chị đang đánh bị tiêu diệt nó. Thật không chống chịu nổi.”
Chị Hoài luôn thấy căng thẳng khi chứng kiến hầu hết chuyện cũng như chũm này. Thật ra số đông chị em vô lương tâm nói là nhiều thì không hề các, nói là ít thì cũng không phải số lượng bé dại. Cũng cần phải nhìn vào mặt khác, có những đứa trẻ vừa sinh ra vẫn chết, tất cả đứa bị bệnh tật bẩm sinh khi sinh ra, gần như bà bầu nhìn thấy đứa con người trong gia đình chào đời vì vậy đang khóc mang đến chết đi sống lại. Chúng tôi cũng đã làm bà bầu, tôi siêu hiểu trọng điểm trạng ấy, bé đau thì mẹ cũng đau nhức, nhỏ khóc thì mẹ cũng khóc.
“Một chị em có lợi là một thành viên gia đình vừa có tác dụng bà mẹ vừa làm cho bạn bè nhất của con tổ ấm. Khi nó mang đến tuổi muốn cất cánh cất cánh, tất cả chúng ta tất yêu gông kìm nó đâu chị, chúng sẽ bị thương. Các bạn yêu cầu dạy nó biện pháp xuất phát sao mang lại bình an.” tôi nhẹ nhàng nói ý kiến của bản thân mình mang đến chị nghe.
Chị nghiêng đầu nhìn bên tôi, ra vẻ bất ngờ lắm: “Ái chà! Cô em chúng tôi ngày nay như Bác Sỹ trung khu lý đó. Chẳng trách thằng Bo ngôi nhà em dễ thương Bởi vậy. Em cũng cần tậu một các bạn tía mang lại nó, nó vẫn sớm dò ra sự khác biệt giữa chúng và chúng chúng ta xung quanh.”
tôi chỉ mỉm cười, 1 nụ mỉm cười quen cùng khi ai đấy nhắc đến đặc điểm này. Chắc hẳn là bên tôi biết chúng đang sớm nhận ra nhưng lại bên tôi không sợ khi yêu cầu đối diện sở hữu điều đấy.
Chị Hoài đứng dậy, vỗ vai tôi: “Người thương mến em đang đi vào.”
tôi quay ra quan sát, quả nhiên từ xa chàng trai bác sĩ hiền lành khoa thần kinh đã đến. Anh có tiếng là các bạn tốt tính, sống phóng khoáng mà lại số mệnh cũng chẳng được như ý. Anh đã bắt buộc từ bỏ cuộc đám cưới làm tiếp 5 năm cùng một đứa quý ông nhỏ tuổi do cung phi anh cặp bồ, anh cũng rất ước ao níu giữ mái ấm cơ mà giữ làm cho sao nổi khi nhà bạn cô bé đang vô tình. Giờ thì bà xã & cánh mày râu anh vẫn ấm cúng bên người trong gia đình nam nhi khác, còn anh đã một mình. Anh vô cùng quý chàng chúng tôi, chắc hẳn rằng thằng nhỏ xíu có tác dụng anh nhớ cho nam nhi anh. Mình phần lớn nói chúng tôi buộc phải mở lòng với anh, bên tôi cũng biết anh chất lượng không quá tồi có hai bà bầu con chúng tôi tuy nhiên tôi luôn có xúc cảm không xứng mang anh.
Đọc full truyện chị em trinh trắng tại trang web đọc truyện online truyen24.com. Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!