Thẩm Tĩnh và táo bạo Đình Vũ là một cặp đôi ngọt ngào cũng như bao cặp ý trung nhân khác. Thẩm Tĩnh ngây thơ hồn nhiên, thủ công vụng về, luôn thích dựa dẫm nhõng nhẽo có ý trung nhân.
Giới thiệu truyện táo bạo khi yêu
Tác giả: Quý Khả Tường
Thể loại: Ngôn tình
Trích đoạn truyện khỏe mạnh khi yêu
“Nghe nói lần này cậu quay về tậu bà xã đề nghị không?”
Trong thư buồng tràn lan yên tĩnh, câu hỏi đùa đấy vang lên rõ rệt, hòa vào tiếng gió vi vút bên phía ngoài cửa sổ, cuộn thành một mẫu xoáy mãnh liệt dội thẳng vào tai mạnh Đình Vũ.
Anh lặng tổ ấm bên cửa sổ, từ từ thu góc nhìn đang đắm chìm vô định trên gần như cảnh đường phố nhằng nhịt dưới để chú ý về phía vày khách chưa mời nhưng tới…

Ngụy Nguyên Lãng là lũ anh thời đại học, cùng lúc cũng là mình bạn bè hàng đầu của sếp anh, Đàm Dục.
Lần này Đàm Dục điều anh về Đài Loan để đứng ra thu thiết lập cổ phiếu một C.ty, sếp anh vẫn đẻ lãi nhờ Ngụy Nguyên Lãng giúp anh một tay. Chỉ cần có điều là anh chưa bao giờ nghĩ đến sự cung cấp này còn vượt ra cả phạm vi quá trình.
“Em về nguyên nhân là chuyện thu sở hữu CP của người sử dụng có khoa học công nghệ Phong Kình”, anh bình an hướng dẫn.
“Đồng thời mua phi tần luôn”, Ngụy Nguyên Lãng bổ sung, khóe môi cong lên trêu chọc, khiến con người vừa bựa hổ vừa hoảng sợ.
táo tợn Đình Vũ nghiến răng, thầm nghĩ trù trừ Đàm Dục sẽ bật mí hồ hết gì cho anh ta.
“Đàm Dục sẽ nói hết đến anh rồi”, Ngụy Nguyên Lãng điềm đạm báo cáo. Anh có lẽ quan sát thấu xem xét của đối phương.
Đàm Dục đáng bị tiêu diệt, sáng tỏ chưa muốn anh được sống vô sự đây mà!
táo bạo Đình Vũ thở nhiều năm một loại, thay làm như không gồm chuyện gì: “Em thỏa thuận, lần này về đây, vẫn muốn tiện thể đi mua một người”.
“Một cô gái”, Ngụy Nguyên Lãng lại bổ sung cập nhật.
táo tợn Đình Vũ bất giác siết chặt gắng tay, “Là một cô gái”, anh lừ mắt có Ngụy Nguyên Lãng cũng như ao ước nói “Thế thì làm cho sao?”, “Em muốn trong đợt làm việc này hình như hiểu rằng tin tức của cô ý ấy”.
“Không thành vấn đề!”, Ngụy Nguyên Lãng búng tay vui vẻ, “Cậu cứ đưa thông tin cô đấy đây, anh đang mua giúp cho”.
“Không nên đâu, chuyện này em giống như giải quyết”, khỏe khoắn Đình Vũ chối từ ý tốt của bọn anh.
“Nói cố kỉnh Tức là cậu sẽ biết phải làm sao để ảnh hưởng sở hữu cô đấy rồi à?”
“Vẫn chưa”, góc nhìn anh buổi tối lại, “Số điện thoại cũng như Địa Chỉ nhà gần như vẫn biến đổi, ban thông tin liên lạc hội sinh cục cũng không sắm được cô ấy”.
“Thế cậu định mua cô đó bằng cách nào?”
“Em định khởi đầu từ trường trung học của cô.”
“Trường nào?”
“Trung học Đạm Giang.”
“Trung học Đạm Giang?”, Ngụy Nguyên Lãng trầm ngâm giây lát, “Bao năm rồi cậu mới về Đài Loan, gần như thứ sẽ đổi khác hồ hết, để anh đưa cậu đi, coi cũng như làm cho chỉ dẫn viên cho cậu luôn”, anh ta dữ thế chủ động đề nghị.
to gan Đình Vũ vốn định từ chối, cơ mà nghĩ lại thì anh xa Đài Loan vẫn chậm bắt buộc chắc chắn chưa tránh khỏi bắt mắt, có người giúp sức cũng có lợi, biết đâu đã sắm ra cô đấy cấp tốc hơn.
Anh xoay lưng đối diện cửa sổ, cơn gió điên cuồng không tính chưa trung cùng rất nỗi ăn năn trong lòng sắc như dao nhọn, khứa từng nhát lên khuôn mặt cũng như cả trái tim anh. Anh cảm giác đau đớn đã từng cơn, tuy vậy không mong đóng cửa lại.
Bao năm nay, anh giống như tòa nhà sẽ xây kia, ra sức thu ngắn chặng phương pháp mang khung trời, sau cùng anh cũng tương tự như tới dung tích mông mênh ấy.
Cứ tưởng vinh hoa phú quý đã khiến anh biến thành bậc vương giả, đứng vị trí cao kều, ung dung chờ đợi cuộc đời hào hoa tráng lệ, đâu ngờ, thứ chỉ một anh dành được lại chỉ là sự cô độc.
Nửa đêm bất ngờ tỉnh giấc, anh phần đa cảm giác một nỗi hối hận mãnh liệt.
“Cậu sợ không tậu thấy cô đấy sao?”, Ngụy Nguyên Lãng thấy anh không nói gì thì đựng tiếng hỏi han.
Ngực thoáng rúng cồn, anh vội lắc đầu.
Anh không sợ bắt buộc đối diện có tình huống cảnh đã còn đó nhưng mà mọi người giờ nơi đâu, chỉ cần có cô đã ở Đài Loan, anh nhất định vẫn sắm ra, anh chưa sợ không chọn thấy cô, chỉ sợ…
Cô không Chịu đựng tha thứ mang đến anh.
Trường trung học Đạm Giang.
Một bóng hồng dịu dàng lướt qua.
công viên xanh trường tháng Mười một, khi vạn vật sẽ mơ màng trong cơn ngái ngủ, mùa thu sẽ âm thầm lặng lẽ ghé thăm, nàng thu khe khẽ khoác lên cây cổ thụ một tấm áo bắt đầu nhưng mà chẳng đả hễ gì mang đến lầu bát giác vẫn đứng sừng sững tại đó từ hồi binh cách chống Nhật đến giờ.
Hình bóng đáng yêu như chạy theo phụ nữ thu, đi qua đám cây cổ thụ, nấn ná một lúc lâu tại hành lang lầu chén bát giác, rồi vòng tới căn nhà thờ phệ, quan sát từng ô cửa kính, rút cục dừng lại ở khu chiêu tập George Leslie Mackay, lặng gia đình chú tâm chiêm ngưỡng và ngắm nhìn tấm bia chiêu tập trang nghiêm. [Geogre Leslie Mackay chính là căn nhà truyền giáo từ Giáo hội Presbyterian Canada]
Sắc trời từ từ bao bọc lấy thân hình mảnh mai ấy, khi ánh hoàng hôn nhuốm đỏ chưa trung, bỗng chỉ một bóng nhà bạn nhẹ nhàng bước tới sau lưng cô.
“Thẩm Tĩnh, nhỏ đến từ khi nào vậy?”
>> đọc thêm thể loại Truyện đam mỹ ngược
cô gái sững thành viên gia đình quay lại, khuôn bên thanh tú hiện lên niềm vui sướng: “Cô Hướng!”.
Cô Hướng nhoẻn miệng cười cợt, khuân mặt từng trải phong sương sớm in đầy nếp nhăn nhưng vẫn hiện hữu lên vẻ hiền từ, phúc hậu.
đã là cô Hướng ngày nào!
Thẩm Tĩnh thầm nghĩ, Bước lại gần cô: “Cô, vẫn lâu chưa chạm mặt cô!”.
“Con thật là, ko phải vẫn nói sẽ chuyên nghiệp về trường chơi sao? Bao chậm rồi nhỏ bắt đầu quay trở lại địa điểm này?”, cô Hướng trìu mến vuốt mái tóc cô.
“Con bao gồm về nhưng mà, chỉ cần chẳng lần nào được chạm chán cô, ngày nay chung cục cũng đã được bắt gặp cô, thật là có lợi quá”, Thẩm Tĩnh cố gắng lấy tay cô Hướng, nũng nịu bày tỏ. Đứng trước gia sư, Hình như cô lại quay trở về là cô cô bé vô lo vô nghĩ ngày nào.
“Dạo này nhỏ cầm nào? Nghe nói bé mở một lớp trông trẻ à?”, cô Hướng chăm lo hỏi cô.
“Vâng, ở ngay tầng một khu đồng minh vị trí con.”
“Con trông bầy trẻ có thể không gồm cạnh tranh gì chứ?” Thẩm Tĩnh cười cợt hồn nhiên đáp lời: “Không sao đâu cô ạ, thực ra tụi bé dại khôn xiết cute, chỉ cần nhẫn nại chút ít, một khi vẫn thu được sự tín nhiệm của chúng thì con trẻ vẫn cực kỳ nghe lời”.
“Vậy thì tốt”, cô Hướng vỗ lên mu bàn tay Thẩm Tĩnh, “Ôi, còn nhớ hồi đấy so mang Cả nhà, bé cứ cũng như một đứa trẻ, ngạc nhiên lúc này lại tự mở một ngôi nhà trẻ, chăm sóc và dạy bảo các đứa trẻ giúp bố mẹ chúng”.
“Con sẽ cứng cáp rồi mà”, Thẩm Tĩnh khẽ cười.
“Đúng ráng, nhỏ đã cứng cáp rồi”, cô Hướng ngẩng đầu, ánh nhìn nhuốm vẻ suy tư, “Con vẫn biến đổi những, điềm tĩnh chững chạc hơn, chính xác là hợp có cái thương hiệu Thẩm Tĩnh’ lắm”.
“Không uổng ban bố bà bầu đặt mang đến bé cái brand name này phải không cô?”, Thẩm Tĩnh nháy mắt, bao phủ lấy cánh tay cô Hướng. Hai tổ ấm bước đi lờ lững trong căn vườn trường dưới ánh hoàng hôn tỏa nắng.
Hoàng hôn càng ngày càng đỏ thắm, tiếng chuông tan học sớm sẽ vang lên, sân trường chỉ còn vài bố nhóm học sinh lừ đừ, lưng đeo cặp sách, sẽ vội lao ra khỏi cổng trường đã nhốt chúng cả cả ngày.
Thẩm Tĩnh chú ý trẻ em, trong lòng tự dưng dấy lên một nỗi u bi hùng.
hiện giờ trẻ em lập cập rời đi cũng như nạm, đâu hiểu được sau này muốn gìn giữ chỗ đây thêm một giây một phút cũng chưa được? Tuổi thanh xuân đã được qua thì không bao giờ trở lại!
“Phải rồi, bé có thành viên gia đình trai chưa?”, cô Hướng bỗng nhiên hỏi.
Thẩm Tĩnh sững lại, lắc đầu.
“Sao chưa tìm lấy một tổ ấm các bạn trai?”, cô Hướng nhíu mày, “Con sẽ bố mươi tuổi, cũng cho đến khi kết hôn rồi”.
Lại cầm cố nữa. Thẩm Tĩnh than thầm. Tại sao bậc trưởng bối nào thấy được cô đều thích hỏi về vấn đề này?
“Không kết hôn cũng đều có sao đâu ạ, dù sao bé sống một nhà bạn cũng tương đối tốt”, cô thản nhiên so vai.
“Sao lại dường như chưa kết hôn chứ?” thánh thượng chưa ấm ruột, nhưng thái giám đang lo cảm cúm vó lên rồi. Cô Hướng nhìn Thẩm Tĩnh vẻ chưa bằng lòng: “Bây giờ bé thấy thoải mái hòa bình, sau này về già chưa có ai bên cạnh bắt đầu biết gắng nào là khổ”.
“Con còn thêm đồng bọn nữa!”
“Bọn họ hình như ở mặt bé cho đến lúc nào? Dù sao cũng cho đến khi con người cần kết hôn chứ?”
Thì đúng cố gắng.
Thẩm Tĩnh thầm nghĩ. Hai thành viên gia đình bạn bè nhất của cô ý, Đồng Đồng cũng như Hiểu Mộng, dạo này đang chìm trong lưới tình ngọt ngào, xem ra chẳng mấy nhưng đặt chân tới lễ đường.
“Cô yên tâm đi, mặc dầu họ kết hôn rồi cũng không bất chấp con đâu.” tính năng này thì Thẩm Tĩnh rất có niềm tin, tình mọi người của bố gia đình không hề một sớm một chiều. “Hơn nữa bé còn chỉ một đám trẻ đáng yêu thai bạn! Bé yêu chúng chúng hơn bất cứ nhà bạn nam nhi nào!”
“Nói mang đến cộng thì ấy cũng chính là bé của bệnh nhân khác! Ngóng tụi chúng rời khỏi nhà trẻ, bé tính sao?”
“Thì vẫn bao gồm đám nhóc khác nạm chỗ mà, không khác gì như cô yêu từng lứa học sinh chúng nhỏ, con cũng trở thành hết lòng chiều chuộng đã từng đứa trẻ mang đến mang bé.”
Cô Hướng lừng khừng nói gì hơn, đành thở dài: “Chà, cô nói không lại con”.
Thẩm Tĩnh mỉm cười khẽ.
Cô Hướng quay đầu chú ý cô, nhíu mày lo lắng: “Thẩm Tĩnh, con nói thật mang cô đi, đời nào nhỏ còn chưa được quên được tổ ấm nam giới đó”.
“Ai ạ?”, Thẩm Tĩnh giả khờ.
“Chính là đứa bạn trai hồi đại học của con đó! Tên là gì đó nhỉ?”, cô Hướng nạm nhớ lại, “Hình cũng như họ táo tợn…”.
“Cô à!”, Thẩm Tĩnh cắt ngang, “Đó là chuyện quá khứ rồi”.
“Đúng là đang đi tới quá khứ rồi sao?”, cô Hướng chưa tin, “Thế sao cho giờ con vẫn không chịu tìm một người nhà thành viên gia đình trai mới?”.
“Chẳng liên can gì mang lại anh ta cả”, Thẩm Tĩnh giữ ngữ khí bình tĩnh, nét mặt không đổi, “Chỉ là nhỏ vẫn chưa gặp được chàng trai khiến bé chắc chắn rung hễ nhưng mà thôi”.
Hai gia đình bạn vừa đi vừa nói, dừng lại trước cửa một căn phòng vừa được tu chữa thành cửa hàng cafe, tên là Bạch lâu. Cô Hướng bảo Thẩm Tĩnh cùng vào, call đồ uống ngừng, liền chất vấn: “Phải cần làm gi bắt đầu khiến bé rung đụng đây? Nhỏ nói phải cô nghe, cô đang Trình làng đến con”.
>> tìm hiểu thêm phân mục Truyện đam mỹ sủng