Tình cảm Mẹ và Con | Búp bê đồ chơi – B1450G ❤️ Nữ Hoàng Cận ❤️



New video:
✅ Video có mục đích:
✅ Video có Nội Dung:
Sấm chớp ầm ầm. Mây đen kéo đến. Mưa như trút nước.
Tiếng mưa rào rào. Mẹ Huy lo lắng nhìn ra ngoài. Bà hớt hải chạy vội vào góc nhà, lấy cây dù và rời đi.
Mẹ Huy che ô, cố rảo bước thật nhanh dưới cơn mưa đầu mùa.
Mẹ Huy vừa đến trường học thì mưa dứt hẳn. Huy với các bạn cũng mừng rỡ vô cùng. Nhìn thấy Huy, mẹ Huy thu ô lại và tiến đến gần.
“Con có bị ướt không Huy? – mẹ Huy nhìn một lượt người của cậu.
Hai cậu bạn của Huy ngạc nhiên quay sang, đưa ánh mắt lướt qua 1 lượt người phụ nữ có vẻ ngoài khắc khổ, hai ống quần còn đang ướt nhẹp.
“Ai vậy Huy?” – Hai cậu quay sang Huy hỏi.
Huy đánh mắt nhìn sang hai phía, ấp úng.
“Cô là mẹ của Huy” – người phụ nữ mắt sáng rực.
Hai đứa có vẻ bất ngờ, chúng nhìn nhau rồi nhìn Huy
“Mẹ đến đây làm gì?” – Huy cau mày.
Người phụ nữ chợt thay đổi nét mặt, bối rối “Thì mẹ thấy trời mưa, biết con không mang theo ô nên mẹ mới mang đến cho con”.
“Lần sau mẹ đừng làm như vậy. Con lớn rồi, con tự biết mưa thì phải trú. Mẹ về đi!”
“Thì mẹ…” – Người phụ nữ mắt trĩu buồn. “Thế giờ, hai mẹ con mình cùng về nhé, dù gì mẹ cũng tới đón con rồi.”
“Con còn đi qua nhà bạn nữa. Mẹ về trước đi, có bé bỏng gì đâu mà đón với đưa.”
“Ừ ừ, thế con đi nhanh rồi về ăn cơm nhé. Mẹ về trước dọn cơm đợi con.”
“Mẹ mày đấy hả Huy? Lần đầu tiên bọn tao nhìn thấy bà ấy đó. Trông bộ dạng mẹ mày thật kỳ dị. Chả trách chưa lần nào mày cho mẹ mày tới họp phụ huynh ở trường. Xấu hổ mà đúng không? Hahahaaaaa…” – Một trong hai người bạn cười hả hê.
“Im đi, bọn mày không được nói mẹ tao như thế?” – Huy tức giận bỏ đi.
“Thằng điên” – Hai người bạn của Huy đồng thanh và cũng đi về hướng ngược lại.
“Con về rồi đấy à? Mẹ dọn cơm rồi, vào ăn luôn cho nóng.” – mẹ Huy vừa đặt đĩa cá rán lên bàn vừa nói.
“Mẹ có biết mẹ làm chúng bạn cười nhạo con không? Con đã nói bao nhiêu lần rồi, mẹ đừng xuất hiện ở trường học của con. Tại sao hôm nay mẹ vẫn làm vậy?” – Huy gắt gỏng.
“Mẹ sợ trời mưa thì con sẽ…” – mẹ Huy lo lắng.
“Con không cần mẹ quan tâm. Mẹ chỉ cần đừng xuất hiện trước mặt bạn bè của con là được. Con không muốn chúng nó biết con có một người mẹ như vậy. Hồi còn nhỏ, con đã bị trêu chọc đủ rồi.” – Huy ngắt lời mẹ.
“Tại sao con có thể nói như vậy? Mẹ là mẹ của con cơ mà!” – Mẹ Huy rưng rưng.
“Chính vì mẹ là mẹ của con nên con đi đâu cũng bị chế giễu. Hết “Đồ nhà nghèo” lại đến “Mẹ mày xấu xí như phù thủy”. Con đã phải chịu những câu nói như vậy quá đủ rồi. Con không muốn sống nghèo khổ như thế này. Con chỉ ước mẹ hãy tránh xa khỏi cuộc đời của con.” – Huy hất đổ mâm cơm và chạy ra ngoài.
Trời lại nổ sấm chớp. Mưa ào ào. Huy chạy như lao. Nước mắt chảy không ngừng.
Nhìn mâm cơm bị hất ngổn ngang dưới đất. Nước mắt mẹ Huy chảy dài trên má. Bà lặng người ngồi xuống sàn nhà.
(15 NĂM SAU)
“Mẹ thằng Huy ơi, thằng Huy lại gửi tiền cho chị này” – cô Ba hàng xóm bước vào nhà và nói.
“Cảm ơn cô Ba nhé” – mẹ Huy đưa tay nhận phong bì tiền trên tay của ngừoi hàng xóm. Bà tiếp lời: “Tháng nào thằng Huy cũng gửi tiền về qua chỗ cô, xong cô lại phải rút ra đưa cho tôi. Phiền cô quá!”
“Cũng có gì đâu mà phiền hả chị? Nhưng sao chị không bảo thằng Huy làm cho 1 cái thẻ ngân hàng ấy, có phải tiện hơn không?” – cô Ba đáp.
“Thôi, tôi quê mùa, có làm cho cũng chẳng biết dùng” – mẹ Huy cười gượng.
“Lại nhắc đến thằng Huy, từ lúc nó lên thành phố học, làm việc rồi sống luôn trên đó, tính ra cũng hơn chục năm rồi, nó chưa về lại quê lần nào. Ngoài bà con làng xóm, còn có chị sống ở đây nữa mà. Hay nó nghĩ chỉ cần gửi mấy đồng bạc về là xong. Thằng này coi vậy mà tệ thật!
“Cháu nó bận bịu lắm cô ạ! Không trách được”
“Bận đến mấy cũng không thể làm như vậy được. Thế Tết nhẩt nó cũng không được nghỉ chắc. Lúc chị khoẻ mạnh thì không sao, ốm đau nó phải có trách nhiệm chăm sóc. Đấy! Con với cái, nuôi cho bằng lớn rồi chẳng nhờ được gì?” – Nói rồi cô Ba quay đi “Thôi chào chị, em về!”
Mẹ Huy cũng thở dài, quay mặt bước vào trong nhà.
“Woa, trời đẹp quá” Một cô bé xinh xắn, ôm theo quả bóng đi khuôn viên trước nhà.
“Cộp cộp cộp” – Chân của ai đó hướng về phía bé gái.
Đặt quả bóng xuống đất. “Vèo”. Cô bé sút bóng thật mạnh về phía trước. “Ôi không, quả bóng bay đi xa quá!”
Quả bóng lăn tới chân của người lạ ban nãy. Người đó cúi xuống nhặt quả bóng (vẫn giấu mặt). Cô bé tiến tới: “Cháu xin lỗi! Đây là quả bóng của cháu. Làm ơn cho cháu xin lại ạ!”
Cầm lấy quả bóng, cô bé từ từ ngước mặt lên (vẫn giấu mặt người lạ)
“Chào cháu, cho bà hỏi một chút!” – Hoá ra là mẹ Huy, bà lên tiếng.
“AAAAAA, Ba ơiiiiii” – cô bé la lên thất thanh sau đó quay mặt chạy thật nhanh.

#NuHoangCan

✅ Các bạn nhỏ yêu quý, hãy cùng ❤️ Nữ Hoàng Cận ❤️ xây dựng một tuổi thơ thật ý nghĩa và đừng quên Subcribe cho chúng tớ nhé!!!
✅ Cảm ơn các bạn đã xem video của chúng tôi.

🌍 Website: ✔️
🌍 Facebook: ✔️
🌍 Bản quyền © Nữ Hoàng Cận ✔️

Nguồn: https://openworldleague.org/

Xem thêm bài viết khác: https://openworldleague.org/category/game

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *